Thật khủng khiếp (Truyện ngắn 20) Thủy Điền

 

 

THỦY ĐIỀN

 

 

Chứng nghiện rượu.

 

Thật khủng khiếp

 

   Đang làm việc ngon lành. Đùng một cái ông đưa thư mang đến một Điện tín khẩn. Dũng vội mở ra và đọc “Cha bệnh nặng, con về gấp“ một cú sốc vào đầu, Dũng bàng hoàng, choáng váng.

   Vì công việc quá bề bộn và với tư cách là một Kỹ sư Thủy sản Dũng không thể về ngay trong lúc nầy, anh cần phải thu xếp công việc và gia đình thời gian độ vài hôm rồi mới đi được.

   Về nhà Dũng báo cho vợ và các con hay để chuẩn bị ngày mai đón xe về quê cho kịp lúc. Đúng sáu giờ sáng chuyến xe khởi hành từ Tiền giang về đến Cà mau phải mất một ngày đường.

   Vừa bước vào nhà mọi người ùa lên khóc, rằng thằng Dũng đã về. Dũng về vừa lúc cha của Dũng cũng vừa nhắm mắt lìa đời. Họ hàng, láng giềng còn đang đứng quanh chật ngôi nhà, người khóc, người u buồn tiếc thương người quá cố. Dũng cũng bật khóc kể lể đôi điều, cảnh tượng bây giờ biến thành một màu tang trắng.

   Sau khi chôn cất cha xong. Mẹ Dũng kể lể đủ điều trong niềm thương tiếc và vì Dũng là con trai độc nhất trong gia đình, bà muốn Dũng cùng vợ con thâu xếp trở về quê để trong coi tiếp gia sản mà cha Dũng để lại. Dũng ngồi bên mẹ trầm ngâm chẳng nói lời nào, chỉ an ủi bà trong niềm xót đau, mất mác.

   Ở lại quê nhà trọn một tuần. Dũng quây lại Tiền giang với công việc bình thường, nhưng tâm trí lúc nào cũng suy nghĩ về người mẹ nơi quê nhà và cả một sự sản không người chăm sóc. Đứng giữa hai con đường cần phải lựa chọn, sự quyết định thật khó khăn vô cùng. Cả một tháng trời nghĩ suy, suy nghĩ ăn không ngon, mà ngủ cũng chẳng yên. Cuối cùng Dũng viết tờ đơn xin nghỉ việc và nạp lên Ty. Bước đầu Ban lãnh đạo Ty không đồng ý, nhưng Dũng cứ phân trần hoàn cảnh nên mọi người chấp nhận nguyện vọng của Dũng sau đó và hứa Dũng có thể trở lại Cơ quan dù bất cứ lúc nào vì Dũng là một Kỹ sư có trình độ và khả năng.

   Đầu mùa Hè năm ấy chờ các con nghỉ học, Dũng và gia đình trở về quê cũ. Sự ra đi tuy đã suy nghĩ và quyết định chính chắn, nhưng Dũng vẫn luyến tiếc Ty Thủy sản. Vì nơi đó Dũng đã phục vụ gần năm năm trời, nơi đó đối với Dũng thật nhiều kỷ niệm đáng nhớ.

   Trở lại quê hương sau hơn mười năm trời xa cách, xung quanh Dũng bây giờ tất cả đều mới mẻ, xa lạ vô cùng. Xã hội tiến triển vượt bực mỗi ngày, mỗi khác. Ngạc nhiên đến chống mặt. Vì là một người xa quê mới về hơn nữa Dũng là một người có học nên xóm giềng rất quí mến và gần gũi. Mọi chuyện lớn, chuyện nhỏ trong làng Họ cũng đều nhờ vào Dũng cả. Dũng giờ như một đấng tin cho họ. Mỗi lần họ nhờ vả hay giúp cái gì, họ đều mang những bình rượu quí ra mời khách. Dũng hồi đầu uống kém, nhưng ngày qua ngày vì nể  bụng bà con, ai đến đâu, thì Dũng đến đó. Có khi xong công việc trở về nhà Dũng dường như không còn biết gì cả. Thời gian chỉ trên dưới năm năm sống tại quê nhà với sự tiếp xúc xóm giềng như thế mà Dũng trở thành anh nghiện rượu. Sáng mở mắt ra không có rượu là Dũng không chịu nổi và cũng chẳng làm được việc gì. Trước khi bắt đầu vào công việc Dũng phải có rượu trước đã thì hãy làm sau. Con sâu rượu bám vào người Dũng nhanh quá, nhanh đến nỗi người ta không tưởng tượng được, gia đình Dũng cả mẹ, vợ lẫn các con chống đối kịch liệt, nhưng rồi cũng phải buông tay. Có lẽ Dũng vì da chạm hàng ngày và nhiều người cho nên mới ra nông nỗi.

   Thời gian về quê thắm thoát gần tám năm trời, mẹ già đã qua đời, các con đã lớn, lập gia đình. Và Dũng trở thành anh nghiện rượu thật sự, bất lực vợ Dũng mới ngày nào còn son trẻ vì thương chồng trở về quê nay đã thành cụ già trước tuổi. Dũng nghiện đến nỗi bạn bè ngày trước phải xa lánh, thật khủng khiếp. Mỗi khi Dũng nhấc phôn lên rủ rê, họ đều từ chối, qua nhiều lần anh u sầu ngồi một mình trong phòng vắng và mắng thầm! Cuộc đời sao khốn nạn thật.

   Giờ không còn ai đến với Dũng nữa, tất cả đều ngoãnh mặt, quây lưng. Trong những lúc cô đơn Dũng đành ngồi một mình trước khung gương cầm chai rượu rồi mượn mình làm bạn và uống một mình hết ngày nầy, sang ngày khác.

  

 

Thủy Điền

Thuy-Dien-Thivanviet.Jimdo.com

Ngày 18, tháng 4, năm 2016

 

 

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền