59- Sỹ Diện (Truyện Ngắn) Thủy Điền (GER)

Thủy Điền

 

Sỹ Diện

 

  Nghĩa vừa lái chiếc Hon-da ngang qua cửa hàng bà Nga, trưa nắng, trời oi bức gian hàng vắng khách bà ngồi trên chiếc ghế mây cầm trên tay chiếc quạt giấy quạt qua, quạt lại. Bỗng chợt bà nhìn thấy Nghĩa. Bà la to, ê kìa thằng Nghĩa vào đây Dì có chuyện. Nghĩa dừng lại, dạ có chi Dì Nga? Có chứ mậy.

   Lần nào cũng thế, hai căn nhà cạnh nhà Nghĩa mỗi khi có tiệc tùng là Nghĩa rất bực mình với cái giọng hách lối của người hàng xóm, ăn miếng gì cũng khoe, uống thứ gì cũng láo. Bởi họ thấy gia đình Nghĩa nghèo hơn họ.

   Nhân ngày thôi nôi thằng út Nghĩa nghĩ ra cách trả thù cái đám người vớ vẩn nầy. Nghĩa mời rất đông bạn bè, hàng xóm ngoại trừ hai nhà xác vách. Nghĩa đến quán bà Nga đặt bà mười kết bia Heineken. Bà Nga hỏi? Mầy bữa nay có tiệc tùng gì mà mua lắm thế Nghĩa?

-Đám thôi nôi con tôi.

*Trúng mánh sao đãi dữ thế mậy?

-Trúng cái gì, con Út, đứa chót làm cho đáng vậy mà.

*Bao nhiêu tiền vậy Dì Nga?

-Bốn triệu mầy.

*Con đưa trước Dì hai triệu.

-Còn phân nửa,

*Ít ngày nữa con mang sang cho Dì, được không ?

-Ừ

     Nửa tiếng sau có người mang mười kết bia vào nhà, khách cũng đã đến đầy đủ. Nghĩa bắt đầu cho nhập tiệc. Mọi người vừa nhậu vừa nói.

  Ông Nghĩa kỳ nầy chơi xộp quá, đãi toàn Heineken lâu lắm rồi mới uống được nó, ngon quá, mấy đám trước uống toàn là rượu đế sang lắm là bia Sài gòn nhãn xanh không. Chơi như ông Nghĩa nầy mới đúng là chơi. Lời qua, tiếng lại hai nhà hàng xóm gần bên chẳng mấy đặng lòng.

    Tàn tiệc khách về, Nghĩa nói với vợ.

*Mình thấy không? Hôm nay tôi chơi một bữa cho mọi người lé mắt.Thiên hạ khen vợ chồng mình quá trời.

-Mà tiền đâu ra mình mua nhiều bia thế mình?

*Ờ, ờ thì có đáng gì, mọi chuyện đâu vào đó mình khỏi lo.

    Nghĩa hận nhất cái câu thời buổi nầy mà còn uống rượu đế, quê ơi là quê. Thời buổi nầy là phải uống bia chai thì mới khoái khẩu.Vì hàng ngày vào những buổi chiều khi đi làm về Nghĩa và mấy ông bạn đồng nghiệp thường hay nhậu rượu đế trước hàng ba. 

   Cả tuần rồi, bà Nga trông đứng, trông ngồi thằng Nghĩa mang hai triệu ra trả mà không thấy, hễ vào tận nhà đòi thì sợ mất khách, sợ thằng Nghĩa giận

mai mốt nó sẽ sang hàng khác.Thôi ráng chờ vài hôm nữa. Nhưng may quá tình cờ thằng Nghĩa ngang qua Bà hỏi?

*Nghĩa nè. Còn hai triệu nữa sao lâu trả quá vậy Nghĩa

-Dì nán nán cho con ít hôm đi Dì Nga

 

*Không được đâu Nghĩa, Dì đang kẹt vốn lắm Nghĩa.

-Thôi được, Dì nói thế thì mai con mang ra, thôi con về nha Dì Nga.

*Nghĩa nhớ nha mậy.Tao chờ

     Bước vào nhà gương mặt Nghĩa bí xị, vợ Nghĩa hỏi?

*Sao có chuyện gì vậy mình.

-Không có gì.

*Không có gì mà gương mặt mình sao thảm quá.

-Bà Nga bả đòi tiền.

*Tiền gì?

-Thì tiền mua bia đó,

*Bao nhiêu?

-Hai triệu:

*Em đưa mình hai triệu rồi mà.

-Không phải, tất cả là bốn triệu, anh mới trả phân nửa thôi, mười kết chớ ít ỏi gì.

*Chết rồi mình, lấy đâu ra mà trả cho bả đây mình.

-Bà có im được không, tôi đang rối bà không thấy sao?

*Tôi đã nói, mình đãi rượu đế là được rồi, mình sỹ diện làm chi để ra nông nỗi.

      Vợ Nghĩa nổi cáo lên, bỏ ra phòng khách quây điện thoại cho cô em gái  kể hết đầu đuôi câu chuyện, cô em gái bảo, không có gì đâu, từ… từ giải quyết. Chị làm ầm lên không tốt đâu.Thôi để em mang hai triệu qua để anh chị trả cho người ta, khi nào có anh chị trả lại em.

    Cám ơn Dì. Trời ơi là trời, Sỹ diện, Sỹ diện.

 

Thủy Điền

 

 

 

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền