47, 48, 49- Vĩnh Hằng- Phố Thi- Phân Vân (Chùm Thơ) Nhà Thơ Lê Kim Thượng (Nha Trang- VN)

 

 

Nhà Thơ Lê Kim Thượng

 

1.  Phân  Vân


Yêu em…tình sử một thời
Thở run ngực nhỏ… gọi mời đôi môi
Hồn nguyên sơ mấy núi đồi
Gió xua hương nhớ… mưa trôi tình người
Xuân thì mấy độ sắc tươi
Giữa khuya vang vọng tiếng cười liêu trai

                    ***

Thu vàng rụng xuống hai vai
Em đi… để lại dấu hài lãng du
Vườn yêu bỗng hóa âm u
Để cho hồn lắng sa mù tương tư
Dòng đời mấy nẻo phù hư
Tình thơ rã cánh thiên thư trắng ngần

                    ***

Tiễn đưa… buổi ấy bần thần
Em đi ngoảnh lại… phân vân qua cầu
Tương tư khói nhạt phai màu
Hương thầm quấn quít nỗi sầu liêu xiêu
Ta về gieo hạt tình yêu
Mầm xanh nẩy lộc trăm chiều… dối gian

                  ***
Bay vòng khói thuốc quyện đan
Cà phê giọt đắng chậm tan nỗi buồn
Bởi mây vắng gió mây buông
Nắng hồng đi mất… trời tuôn mưa dài
Ơi em… giấc mộng trang đài…
Sao Hôm còn đợi Sao Mai… một mình…

                  ***

“Qua đình ngả nón trông đình
Đình bao nhiêu ngói… thương mình bấy nhiêu…”





2.    Phố  Thị


Đường xưa… phố thị đèn mờ
Em về bóng nhỏ bơ vơ đường dài
Tóc thề buông xõa bờ vai
Nhớ thời chung bước… vui hai bóng người
Qua sông em rớt nụ cười
Tôi ngồi nhớ mãi… thành người nhớ suông…

                        ***

Quanh tôi những bóng đời buồn
Mưa qua quán đợi… sầu tuôn phố chờ
Em đi khuất bóng xa mờ
Hồn tôi rơi xuống đôi bờ khe truông
Trả em những nụ hôn buồn
Sông xuôi nước chảy bỏ nguồn em ơi…

                      ***

“Chẳng thà không gặp thì thôi…
Gặp rồi… mỗi đứa mỗi nơi sao đành…”

                        ***

Gót chân lãng tử quẩn quanh
Một mình giữa phố độc hành… tìm ai
Lạc người một sớm mưa mai
Xuân tươi mấy độ… tàn phai bao lần
Đưa người thuở ấy ngại ngần
Ngàn hoa tím rụng bâng khuâng bên đường

                      ***

“Ước gì anh hóa ra gương
Để cho em cứ ngày thường… em soi…
Ước gì anh hóa ra cơi
Để cho em đựng cau tươi, trầu vàng…”



 



 

3.  Vĩnh  Hằng


Bên nhau… vui được bao nhiêu
Mà sao trời đã trở chiều sang đêm
Nghe trong tiếng gió nhẹ êm
Ngỡ em bước vội qua thềm biệt ly
Sầu xưa lắng đọng mắt mi
Tình xưa theo bước chân đi mất rồi…

                  ***

Tình xưa hẹn ước thề bồi
Yêu nhau… yêu cả mắt môi nồng nàn
Trời tuôn mưa lệ hàng hàng
Cầu Trời… đừng bỏ dở dang chúng mình
Thế rồi… Trời chẳng thương tình
Thế rồi… năm ấy chúng mình xa nhau…

                        ***

Thơ tình lắm nỗi buồn đau
Tiễn đưa người ấy qua cầu sang sông
Em giờ tay dắt, tay bồng
Trăm năm hạnh phúc bên chồng… nhớ chăng
Xưa kia thề thốt vĩnh hằng
Mà nay “…tham đó…bỏ đăng…” phụ phàng


                  ***

Nhớ người… xa mấy dặm đàng
Tiếng chim cố quận trăng ngàn kêu sương
Nhớ người thao thức canh trường
Tàn đêm bóng ngã bên đường lãng du
Hồn ta… lạc bước mù u
Tình ta… như thể trăng lu cuối mùa…


                      Nha Trang,  tháng 09. 2016
                                Lê  Kim  Thượng

 

 

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền