Nhất Lang
Cảnh Đời
Về quê mang, vác Đô la
Khi ra một giõ toàn là mấm, khô
Cố hương đem mớ Euro
Trở ra bưng bế đồ lô đem về
Lần về trước mắt thấy mê
Phố phường đổi mới, vĩa hè khác xưa
Mọc lên nhiều quán cây Dừa
Nhà đông như Kiến, lưa thưa ruộng đồng
Ngựa xe. Ôi! Thật là đông
Đua nhau bay, phóng thành dòng sáng đêm
Hỡi ai cần phút êm đềm
Thì xin đóng cửa ngồi yên trong nhà
Còn ai thích thú xa hoa
Ra đường quán xá la cà ăn chơi
Việt nam là xứ thảnh thơi
Không làm cũng có cơm xơi mỗi ngày
Có đi mới biết đường dài
Nhìn quanh, nhìn quẩn thấy vài đắn đo
Sống sao mà thấy lo lo
Làm ra thì ít, mà bo thì nhiều
Tiền tài chẳng có bao nhiêu
Xây hồ Bán nguyệt, cất nhiều nhà cao
Xưng hùng, xưng bá rằng tao
Giàu sang nhất xứ chớ nào thua ai
Bên trong một khối tiền vay
Trả năm, trả tháng, trả hoài không xong
Hết Bắc, rồi lại tới Đông
Rùm ben đủ chuyện, tiền nông tối ngày
Lâu lâu mới thấy một hai
Con người chất phát, nghèo hoài không buông
Ngẫm mà nhiều lúc cũng buồn
Thấy mà vậy đó. Như tuồng cải lương
Lúc mặc áo, lúc cởi truồng
Cuộc đời hai mặt, lệ tuôn tràn trề
Càng nhìn, càng thấy ê chề
Cảnh đời đổi mới đáng phê, hay mừng
Nửa buồn, nửa chán, nửa ưng
Ngồi thoa đôi mắt lệ rưng nửa chừng
Buồn gì cuộc sống dửng dưng
Không nề, không nếp, không tuân luật làng
Chán rằng cuộc sống bẽ bàng
Người hiền thì ít, kẻ gian thì nhiều
Ưng lòng giờ đã phì nhiêu
Cái chi cũng có, đủ đều khắp nơi
Trách thay những kẻ ham chơi
Ỷ cha, ỷ mẹ, ỷ thời, ỷ thân
Hàng năm, hàng tháng trích phần
Khỏi lo bụng đói, khỏi cần lo toan
Quên đi tình nghĩa mẹ, con
Ngoài kia sáng sớm lon ton đi bừa
Ăn xong nằm ngủ đến trưa
Thức thì đi nhậu cầu cưa mãi chiều
Chao ôi! Cảnh ấy quá nhiều
Về ngang xóm nhỏ mà trêu mắt nhìn
Thương cho ai đó vô tình
Vì quê trút hết của mình cho nhau
Để rồi nhận lấy thương đau
Thế thời như thế làm sao bây giờ.
Nhất Lang
10-01-2017
Kommentar schreiben