*TĐ 13 TR- Những Ngày Cuối Năm (Truyện Ngắn) Thủy Điền (GER)

 

 

Truyện Ngắn Thủy Điền

 

 

 

Những Ngày Cuối Năm

 

Bà sáu Khanh ngồi than giản, mấy ngày cận tết lẽ ra phải bán khá hơn ngày thường chứ, vì cuối năm ai cũng nhận được hai đầu lương (Vừa lương chánh cộng tiền thưởng cuối năm)  Cả khối. Thế mà, không biết tại sao từ hôm 25 tháng chạp đến nay ế ẩm quá trời, quá đất. Kỳ thật, không biết có chuyện gì xãy ra mà thê thảm thế?

 

      Cách đây gần một năm bà Khanh sang được khu vườn Lôm chôm ba công đất gần cả tỷ bạc tại Xuân lộc (Đồng nai) sau đó có một người quen ở Thành phố giới thiệu và bà đã ngắt ra phân nửa số tiền để sang cái quán Cà-phê khá lớn trước khu Công nghiệp quận 3 tại Thành phố Hồ Chí Minh. Kể từ tháng 3 đến nay quán bà ngày nào cũng bán rất đắc như tôm tươi. Nếu người ngoài cuộc nhìn vào một cách khái quát thì quán của bà hoạt động khoảng hai năm là lấy vốn lại ngay. Và, thật sự là như thế, quán cả chục người phục vụ mà vẫn không nghỉ tay. Bởi, trước mặt bà là khu công Công nghiệp rất lớn cả trăm ngàn công nhân hơn. Nhưng kể từ hôm 25 tháng chạp cho đến nay tự dưng vắng khách và mức thu nhập bị rơi vào vực thẩm một cách trầm trọng, đến nổi không đủ tiền lương trả cho công nhân viên. Trước cảnh tình ấy bà cứ ngồi rầu như con Khỉ đói mà chẳng biết nguyên nhân ra sao. Đúng ra thì chuyện nầy chủ trước phải nói với bà rồi. Nhưng họ giấu cái khoảng vắng vẻ ấy, vì sợ bà không chịu sang cái quán của họ. Cho nên bà phải lâm vào cảnh thất điên, bát đảo như thế.

 

     Ở đây bắt đầu từ mồng 7 tháng giêng trở đi là người từ xa đỗ xô về đông như Kiến. Ban ngày thì khu làm việc người tới lui không biết bao nhiêu mà kể, ban đêm tan sở những cao ốc gần bên tủa xua ra rất vui như khu ăn chơi không hơn không kém và kéo dài tới khuya. Tất cả những người nầy là thanh niên tuổi từ 20- 30. Dân tứ xứ, từ khắp nơi đến đây làm việc, có người làm lâu năm, có người làm hợp đồng trong thời gian ngắn hạng. Liên tiếp thay đổi nhau hết đợt nầy, đến đợt khác. Nói cho vui, phần đất Thành phố Hồ Chí Minh dường như bị nghiêng về một góc. Vì số lượng người tập trung quá đông.

 

     Nhưng làm gì thì làm, dù đi mô, ai ai cũng có quê hương, tổ tiên, ông bà cha mẹ cả. Nên mỗi khi xuân về, tết đến là họ lo nhanh nhanh thâu xếp hành trang, quà cáp để chuẩn bị về quê ăn tết và nghỉ xả hơi một thời gian ngắn rồi trở lại công xưỡng làm việc tiếp. Chính vì lẽ đó những ngày cận tết là họ di chuyển từ từ ra khỏi Thành phố, còn nếu chờ đến ngày cận tết, có lẽ họ khỏi ăn tết nơi quê nhà luôn. Bởi, đường xá thì đông nghẹt, ùng tắt và xe đâu nữa mà về.

 

     Nói chung Thành phố bình thường thì nghe nhiều người thật, chín, mười triệu dân, đi chật đường, chật xá. Nhưng thực chất người chánh gốc Sài gòn thì ít, người tận mút nơi đâu thì nhiều. Những người vãng lai nầy họ chỉ đển đây để tìm việc, sống trọ qua ngày nên một khi họ đi về quê rồi thì Thành phố trở nên vắng vẻ  là điều đương nhiên và quán Cà-phê của bà Khanh cũng vắng vẻ theo sau trong những ngày xuân mới. Những hình ảnh nầy hiện lên giống hệt như Thủ đô Paris vào những ngày tháng 8 hàng năm.

 

      Khi biết được sự việc. Bà Nói: Thôi năm sau đúng ngày giờ nầy tao cũng đóng cửa quán Cà-phê đi về Xuân Lộc ăn tết cho rồi.

 

Thủy Điền

 

16-01-2017

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền