*TĐ 18 TR- Xưa Và Nay (Truyện Ngắn) Thủy Điền (GER)

 

 

Truyện Ngắn: Thủy Điền

 

Image result for ẢNH MÙA XUÂN

 

Xưa và Nay

 

Chiều cuối tuần, thứ bảy, 22 giờ đêm mọi người bắt đầu tắt Tivi và chuẩn bị đi ngủ. Bỗng dưng trước cổng quán Karaoke xảy ra một cuộc ấu đả đẫm máu giữa hai băng giang hồ khét tiếng.

 

   Trong đêm, vì tình hình bất ổn nên chẳng ai dám thò đầu ra sân. Sợ vô tình va chạm đến mình. Sáng sớm ra, thì cả cái quán Karaoke to lớn bị tanh banh hết, bàn ghế gẩy đỗ, bay tứ tung. Theo một vài ghi nhận thì giữa hai băng nầy chẳng có xích mích và thù oán gì cả. Họ đập nhau là vì tiền. Sỡ dĩ xãy ra vụ việc là gì quán nầy cách đây gần một tháng có nhóm giang hồ địa phương đến ăn nhậu quỵt và còn đòi hỏi chủ nhân phải đóng thuế đen. Hồi đầu chủ nhân vì công ăn, việc làm nên nhịn nhục và đóng một số ít. Và, vì ăn quen nên bọn chúng cứ kéo nhau đến liền xì và khách hàng càng ngày càng sợ, lánh xa. Bực mình, chủ nhân đành phải bỏ một số tiền lớn đi Thành phố mướn một băng giang hồ khét tiếng để trị bọn chúng.

 

   Ở Thành phố nói chung thì rất nhiều băng nhóm chuyên sống về nghề đánh và giết mướn, bởi một khi ai cần đến, thuê đúng giá thì họ sẽ ra tay ngay, ngoài ra họ chẳng thù oán ai, hình thức như một Công ty dịch vụ (Nhưng trái phép) Họ không cần biết nguy hiểm sẽ như thế nào và tận nơi đâu. Miển khi đã thỏa thuận xong giá cả và hẹn ngày giờ thì họ sẹ lập tức đến và thi hành đúng hợp đồng đã thỏa thuận.

 

   Ông chủ quán đi ngõ sau, bọn giang hồ địa phương đâu có biết, nên đêm nào bọn chúng cũng chờ trời tối  là vào ăn nhậu, yêu cầu, nếu không thỏa mản là quậy phá. Khi bắt đầu vào sự việc, ông chủ chỉ đứng phía ngoài giả vờ như không biết chuyện gì sắp xãy ra, nhiệm vụ của ông là chỉ cần liếc mắt, thế là đám giang hồ Thành phố nhào vô tấn công. Mả tấu, lưỡi lê, dao, kiếm tha hồ tung hoành trên chiến địa, máu đổ, đầu rơi cả bọn hè nhau chạy thoát thân và vài hôm sau chúng còn nhận được sự chia buồn của ông chủ và ông chủ cũng nói rằng ông không ngờ lại có đám ác ôn từ đâu kéo đến phá tan quán của ông ta. Thật gian ác vô cùng.

 

    Sau trận ấy, chúng không thằng nào dám lánh hé đến quán Karaoke của ông nữa. Bởi, những lời hâm dọa ghê gớm của đám giang hồ Thành phố. Nhờ vậy mà ông chủ quán Karaoke bình an và hoạt động trở lại bình thường. Thật tình đó là thủ đoạn của người làm ăn, những người ngoại cuộc  làm sao hiểu nổi sự toan tính của họ. Họ chỉ nghĩ đơn giản sự mâu thuẩn nào đó nên mới xãy ra sự việc khủng khiếp như thế. Và, họ cũng đâu hiểu hết xã hội ngày nay lại khác xưa rất nhiều. Ngày xưa, những người giàu có rất sợ dân giang hồ. Hể mỗi khi họ đến hâm dọa, trấn áp là hoảng sợ và dâng tất cả những tài sản của mình cho chúng để giữa thân. Thậm chí còn dung dưỡng, giấu giếm, không báo cho Chính quyền để chúng tiếp tục trấn áp kẻ khác. Đây là một điều thật đáng trách. Còn ngày nay là thời đại khác, Giang hồ rất sợ những người nhà giàu, nếu bọn nầy nhúc nhích là họ bỏ tiền ra mướn đám gạo cội hơn từ nơi xa đến để trừng trị và tiêu diệt ngay. Hành động nầy cũng đáng trách hơn là những người nầy vì ích lợi cá nhân mà vô tình tạo điều kiện cho đám người xấu càng xấu thêm. Và, đặc biệt họ chỉ toàn ăn hiếp kẻ nghèo, thế cô như đòi nợ mướn, trấn lột lẻ tẻ mà thôi.

 

Ngày xưa chén kiểu hạt dưa

Đương nhiên phải sợ miễn dùa ghé thăm

Mang dâng của quí đứng, nằm

Mua thân, bảo xác tránh phần hiểm nguy

 

Ngày nay lại khác. Có gì !

Kẻ giàu lắm bạc, xuất chi mướn người

Cá to ăn sống, nuốt tươi

Cá bé là chỉ miếng mồi tặng dâng

 

Xưa nay hai chữ cạnh tranh

Dành cho thương mại, giờ dành Đại ca.

 

Thủy Điền

27-01-2017

 

 

 

    

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền