*TĐ 23-Tr- Lỡ Bưóc (Truyện Ngắn) Thủy Điền (GER)

 

 

 

Truyện Ngắn: Thủy Điền

 

 

Image result for hình ảnh phan thiết ngày xưa

 

Lỡ Bước

 

Từ lúc nhận giấy báo hưu trí- về Việt nam- mua đất- cất nhà- ở cho đến nay là ngoài một năm rồi. Ngày nào hắn cũng đi ra, đi vào rồi bệt trên chiếc băng dài trước hiên nhà, tay xoa xoa gương mặt buồn và tự hỏi? Tại sao kỳ cục thế, hồi gần hưu trí anh em, bè bạn ai cũng bảo: “Chừng nào mầy hưu trí, mầy về Việt nam sống với tụi tao cho có  anh em“ Thế mà, khi về rối, mãi đến nay chẳng có con ma nào đến thăm hỏi mình cả. Thật thất vọng vô cùng.

 

     Hắn là một Ngư dân được sanh ra và lớn lên ở vùng biển Phan thiết. Từ nhỏ học hành chẳng được bao nhiêu rồi theo cha đi làm nghề biển cho đến khi đi vượt biên chỉ biết cá và biển mà thôi. Cho nên khi sang nước ngoài sống, ngoài giờ đi làm việc về, hắn chỉ biết ngồi nhà hoặc lâu lâu cùng mấy anh em đồng nghiệp Việt nam nhậu một trận tơi bời. Ngoài ra chẳng có một người bạn tây nào cả để trò chuyện vào những lúc rãnh rỗi hay tham dự những buỗi tiệc tùng do người tây tổ chức. Chính vì lẽ ấy hắn dường như  trong thế bị đọng; cô đơn và trong đầu luôn luôn vọng quốc. bởi nên, khi có ý định về Việt nam sống, hắn thường có những hành động giao cảm trước để khi về sẽ không gặp khó khăn như: Ai cần gì thì hắn cũng giúp đỡ như cho mượn tiền làm ăn, trị bệnh v…v. Mỗi khi đưa tiền cho ai đó, ý hắn là cho mượn, nhưng người nhận tiền thì lại nghĩ khác (Giữa hai không rõ ràng qua hình thức giúp đỡ) Nên về sau có nhiều chuyện đáng tiếc xãy ra.

 

     Thời gian- rồi thời gian trôi qua và ngày ấy đã đến, sau khi nhận giấy hưu hắn không chần chừ và trở về Việt nam ngay, xây nhà và ở luôn tại Phan thiết quê cũ của hắn ngày xưa cho đến nay.

 

     Nói mới về Việt nam mua đất cất nhà thì cũng chưa đúng, việc nầy hắn đã chuẩn bị từ lâu rồi như đã nói ở trên. Hắn ở xứ người, nhưng hắn không rành rỗi về tiếng tăm cũng như không hiểu hết nền Văn hoá của xứ sở tại, cộng bao lần về quê đãi đần bạn bề ăn nhậu, thiên hạ nói qua loa gây tình cảm đẹp, hắn ngỡ thật, cứ tưởng ai cũng tốt với mình. Nhưng khi về ở luôn thì mới vỡ lẽ mình bị nhầm. Vì lúc trước với tư cách là Việt kiều về thăm quê, cái gì hắn cũng chi hết nên ai cũng đến với hắn, còn bây giờ ở luôn hắn chỉ có đồng tiền hưu trí cố định, hắn không thể bao thầu hằng ngày như những lúc làm Việt kiều được nên mọi người đều tránh xa. Và, một việc quan trọng nữa là những món tiền ngày trước hắn đã từng giúp đỡ cho những người làm ăn, trị bệnh bây giờ hắn muốn lấy lại để hắn bồi đấp ngôi nhà cho khang trang, nhưng chẳng ai chịu trả và tìm mọi cách xa dần hắn. Chính vì những lẽ trên mà hơn năm nay khi về đến quê nhà, ở thật sự, hắn còn thấy cô đơn nhiều hơn khi còn ở ngoại quốc. Ở ngoại quốc tuy ít ỏi, nhưng vài ba tuần cũng còn có vài người đến nhậu với hắn hoặc ngược lại. còn ở đây chẳng thấy con ma nào ghé thăm, hỏi? Một tiếng “Khỏe không” Hoặc khi đến thăm bạn thì bảo bố chẳng có ở nhà.

 

     Buồn thay, mỗi khi về chiều, sắp tắt đèn đi ngủ hắn thường hay đọc tám câu thơ như tự an ủi lòng cho một người lỡ bước.

 

Đầu hai thứ tóc vẫn còn ngu

Mắt sáng như pha, bỗng lại mù

Trời trong lại bỗng âm u

Cái thân, cái thiện giờ như oán thù

 

Khi còn Kiều bạn bè  một lũ

Khi hết Kiều thân biến mất tiêu

Chỉ còn lại những buổi chiều

Ngồi nghe Tu hú, chim kêu ngoài đồng.

 

Thủy Điền

19-02-2017

 

 

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền