*TĐ 32 TR- Gương Sầu Trăm Năm (Truyện Ngắn) Thủy Điền (GER)

 

 

Truyện Ngắn: Thủy Điền

 

 

 

Gương Sầu Trăm Năm

 

Cả nhà ai cũng bảo: Cái thằng hết nói nổi, tưởng nó đi xa, học rộng có vợ đẹp, con xinh. Ai ngờ ! Đi cho đã đời, bốn năm năm trời trở về, dẫn theo con nhỏ nhìn gương mặt là thấy nghèo trăm năm.

 

   Ngày nó đậu tú tài toàn phần- lên Sài gòn học Đại học cả nhà rất vui và đặt hết niềm tin vào nó như : Học thành tài và có vợ đẹp con xinh để khi trở về quê còn hãnh diện với bà con làng xóm. Trước khi đi nó hứa hẹn đủ điều và  tỏ vẻ cho mọi người an tâm. Thú thật thì trong lòng nó chỉ nghĩ đến hai chữ công danh, chớ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tình duyên, tình dáng gì cả. Bốn năm trời miệt mài cứ học- học để cố lấy được cái bằng cấp sau nầy hầu tìm được một công việc nhẹ nhàng và cuộc sống khá khỉnh hơn.

 

   Mỗi năm khi đến hè, nó thường hay về quê nhà để nghỉ ngơi và phụ giúp gia đình. Một tháng nghỉ hè nó luôn nhận những câu hỏi rất khó trả lời. Và, để làm vừa lòng mọi người, nó hay nói vòng vo tam quốc như mình đang có người yêu nhưng chưa chín mùi. Để mọi người an tâm và không hỏi nữa.

 

   Ngày lại ngày, cái gì rồi cũng đến. Lòng tuy chưa tính xa vời, nhưng bỗng dưng lại xuất hiện những mối tình bất ngờ mà nó không thể nào từ chối được.

 

   Lần đấu tiên nó yêu một cô gái khá xinh đẹp, lúc đầu nó ngỡ mối tình như thế cũng khá ổn và hy vọng trong tương lai khi ra trường sẽ có thêm những gì tốt đẹp hơn. Nhưng tình yêu học trò nào có bền lâu. Trong khoảnh khắc cô ta đã tìm bến mới. Thế thì nó là kẻ bơ vơ và bị gạn qua một bên. Trong sự tức tưởi và đau khổ, nó thề nhất định sẽ không bao giờ yêu ai nữa, dù bạn bè gán cho nó là kẻ vô duyên hay khó tính mặc, tùy.

 

   Nói thì nói thế, làm người mà. Ai cũng có trái tim, hơn nữa sống giữa môi trường tập thề cả rừng người thanh trẻ, không gặp, không quen người nầy rồi cũng sẽ gặp quen người khác, không làm sao tránh khỏi.

 

   Còn một năm nữa là đến ngày nó ra trường. Tình cờ trong một đêm Văn nghệ nó quen được một cô bạn tuy không đẹp bằng người, có gương mặt buồn, nhưng có giọng nói rất dễ thương nhẹ nhàng và trìu mến. Nàng luôn âu yếm, chăm sóc cho chàng từ li, từ tí. Với những thái độ và hành động chân thật ấy nó quên mất đi những cái gì mà bạn bè và người đời cho là xấu xa và cứ nghĩ nàng hiện tại cái gì cũng đẹp cả. Mỗi lời nói của nàng dường như cuốn hút vào trong tim chàng. Đêm nào cũng thế, nó luôn mơ tưởng và chờ ngày học xong sẽ đem nàng về gia đình để ra mắt cả nhà và nhất định sẽ lấy nàng làm vợ.

Sự yêu đương càng lúc càng lên tột đỉnh, dù ai nói thế nào đi nữa nó cũng gạt ngang và bênh nàng một mực.

 

   Sau khi tốt nghiệp xong, nó rất vui vẻ và hớn hở đưa nàng về quê. Nó nghĩ mọi người trong nhà ai cũng như nó sẽ yêu thích và chìu chuộng nàng và xem nàng như một thành viên không hơn, không kém. Nhưng ngược lại, không phải thế,  khi nó vừa đưa nàng về đến nhà một lúc sau tất cả mọi người đều hổi ơi và thất vọng tràn trề khi nhìn thấy tương lai của nó là cả một đời sầu.

 

   Nó rất bất bình, nhưng không làm sao để bênh vực và giải thích cho mọi người hiểu về nàng được, trong lúc mọi người đang có ác cảm với gương mặt buồn thảm của nàng. Với những đối kỷ ấy nó phải đành lặng lẽ đưa ngược nàng trở lại Sài gòn và từ đó dường như lâu lắm ……lâu lắm …….thật là lâu   ………..nó chưa về lại quê hương ; Dần quên nơi chôn nhau cắt rốn.

 

Thủy Điền

14-04-2017

 

 

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền