*TĐ 41 TR- Tháng Tư Nào Năm Xưa (Truyện Ngắn) Thủy Điền (GER)

 

 

Truyện Ngắn: Thủy Điền

 

 

 

 Tháng Tư Nào Năm Xưa

 

   Hôm nay thứ bảy, mới sáng sớm mà trời đã mưa như thác đỗ. Thường thì ở Đức vào đầu tháng năm chỉ còn sót lại những cơn mưa nhỏ để chuyễn mùa. Đang ngồi uống Cà- Phê với bà xã, nhìn qua song cửa thấy một người đàn ông mặt áo mưa trùm phủ, đi thẳng vào nhà. Ngỡ ai, té ra là ông bạn nhà thơ Bửu Tùng của tôi. Lật đật mở cửa- vào đi Tùng.

 

- Đi đâu mà mưa gió cực thế, sao không chờ hết mưa rồi sang có khỏe hơn không.

- Cũng định vậy.

-Uống Cà- Phê nhé.

Ừ.

- Hỏi thật sao nay đến sớm thế ?

- Buồn mầy ơi.

- Tôi đâm hơi Tùng. Bộ bà xã đòi ly dị sao mà sáng bỏ nhà sang tao sớm thế mà còn bảo là buồn.

- Mầy quên ngày mai là ngày gì sao ?

- Xin lỗi mầy. Chắc mầy tưởng có mình mầy biết buồn, còn mấy triệu người ly hương và tám chục triệu dân Việt Nam vui lắm sao?

- Tao đâu nói thế. Điền nầy ! Mau nhỉ, mới đây đã bốn mươi hai năm rồi, nhớ hồi nào anh em mình mười tám, hai mươi. Bây giờ cộng trừ sáu chục cả. Ngỡ mấy mươi năm hòa bình, đất nước mình êm ả, kẻ ly hương còn có ngày trở về, xã hội sống trong cảnh thanh bình, an lạc ai ngờ ! Xa quê thì vẫn mãi cứ xa, ở quê nhà thì tin tức phơi đầy trên mạng, báo chí, hình ảnh cấu xé, rối ben như chùm giẻ rách, tranh nhau từng tất đất, tiền bạc chia rẽ lẫn nhau. Tệ trạng xã hôi càng ngày, càng lan tràn khắp chốn, mấy ngày nay càng nghĩ, càng buồn không chịu nổi, trong đến gần ngày nầy sang tâm sự với mầy cho vơi đi phần nào.

 

Thấy Bửu Tùng là người cũng có chút lòng với quê hương đất nước thật cũng đáng khen và đáng phục. Bởi xưa nay hắn lúc nào cũng thế. Ăn cơm nhà mà lo chuyện người ta nên cái nghèo cứ đeo đuỗi ngần mấy chục năm nay mà vẫn không buông. Cũng thời đi vượt biên như thiên hạ, cũng thời hai vợ chồng ngày nào cũng đi làm như mọi người, mà ai ai cũng cất nhà riêng, xe đẹp, sống cuộc sống vinh hoa còn hắn thì ở nhà mướn, đi chiếc xe thời Hitler chưa làm Thủ lãnh Đức Quốc Xã chẳng hiểu hắn thế nào. Nhưng được một cái không riêng cá nhân tôi mà tất cả những người khác cũng thế, hắn rất tốt và thương yêu vô cùng, nên cả ngàn người Việt sống ở tỉnh nầy từ đứa trẻ cho đến người già đều qúi hắn. Khi nghe nói đến nhà thơ Bửu Tùng là chỉ có biết khen mà thôi. Ngày xưa quen- bạn cho đến bây giờ hắn thỉnh thoảng cũng hay làm thơ- thơ tình rất hay, nhưng nhất định không gởi và nhờ ai đăng cả, chỉ âm thầm tặng vài người quen biết mà thôi.

 

Nói chung vào những ngày nầy, ngày Lịch sử sang trang, ngày u buồn nhất của người dân Việt và nhất là những người Việt tha hương. Không riêng bạn tôi Bửu Tùng mà cả triệu người đang ngậm ngùi, khóc thương cho nước Việt, cho dân tộc Việt nam cứ thăng trầm trong nỗi khổ khi ngước lên vách tường nhìn tờ lịch cũ.

 

 

Ngày ba mươi tháng tư

Nhìn chăm tờ lịch cũ

Mà đôi mắt chảy ròng

Ôm mặt tiếng hu hu

 

Ôi ! Thương thời quá khứ

Thương người lính đi tù

Mười mấy năm thăm thẳm

Nơi miền bắc xa mù

 

Ôi !Thương đời viễn xứ

Hàng triệu người ly hương

Chết- sống giữa trùng dương

Lìa quê, xa Tổ quốc

 

Khóc…. khóc và cứ khóc

Thương nhớ những anh linh

Những người đã hy sinh

Vì giống nòi. dân tộc

 

Ba mươi tôi ngồi khóc

Tháng tư nào năm xưa.

 

Thủy Điền

28-04-2017

 

 

 

 

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền