*TĐ 45 TR- Chậu Cá Lia Thia (Truyện Ngắn) Thủy Điền (GER)

 

Truyện Ngằn: Thủy Điền

 

 

Chậu Cá Lia Thia

 

 

    Sau chín năm, sáu tháng hắn được trở về đoàn tụ gia đình và cũng chẳng biết làm gì ngoài việc ăn, ngủ để dưỡng sức. Hàng ngày hắn thường hay ngắm ngía cái chậu cá Lia thia của thằng Mẫn rồi bảo: Mẫn à.

-         Thả mấy con cá trong chậu đi con, tội nghiệp chúng nó quá, chúng nó tội gì mà nhốt qua năm nầy, tháng nọ. Thôi cho nó về với sông, với bè bạn thiên nhiên để được đoàn tụ chung sống thảnh thơi. Có được không con ?

-         Không được đâu bố à, con đã dầy công nuôi chúng nó gần hai năm nay rồi, con thương và quí chúng vô cùng.

-         Biết, con đã mến tay, mến chân và là nguồn vui thú sau những giờ học tập. Nhưng bố khuyên con hãy thả nó đi Mẫn. Nghe lời bố đi con.

 

      Thấy thằng Mẫn mang ra hồ thả ba con cá Lia thia thật đẹp, lòng hắn nửa vui, nửa buồn vì nghĩ rằng chúng nó cũng như mình vừa ra khỏi trại và buồn lúc nhìn thằng Mẫn chẳng mấy vì vui khi mất đi tình bạn hàng ngày suốt mấy năm qua.

 

      Hắn hồi ba mươi sáu tuổi là một ông cốm to, từng đeo trên cổ áo hai bông mai bạc, từng giữ chức Trung đoàn trưởng, từng chỉ huy cả ngàn người, tiếng hét của hắn biết bao người khiếp sợ. Nhưng sau ngày đất nước thống nhất hắn được triệu đi Du lịch xa, không thời hạn gần mười năm trời, khi trở về hắn là một kẻ khờ câm, ít nói, lầm lì, dường như thói quen muốn tránh né những người xung quanh. Lòng hắn luôn luôn lúc nào cũng sợ ai rình rập bên mình.

 

      Lúc hắn được mời đi, vợ hắn chỉ ba ba tuổi, còn thằng Mẫn mới lên hai, mà giờ nó đã gần mười hai tuổi rồi. Khi hắn về, hắn không nhìn ra thằng Mẫn và thằng Mẫn cũng chẳng biết hắn là bố của mình. Hai kẻ lạ hòa nhau gần mấy tháng trời mới rõ ra tình bố con.

 

      Một hôm, thừa cơ hội, hai bố con khi thân thiện bên nhau, hắn mới dám mở lời khuyên thằng Mẫn và giải thích rất cặn kẽ về số phận con cá. Rồi kể sơ sơ về số phận của mình. Sau khi kể và giải thích xong, hắn đem so sánh giữa hắn và mấy con cá thì thằng Mẫn mới chịu mang con cá ra hồ để thả. Lúc Mẫn về, hắn gọi Mẫn lại gần hắn một lần nữa để bày tỏ nốt lòng mình. Rằng ! Bố rất vui khi con đã trả nó về với thiên nhiên, trả nó về với thực tại, tự do và cũng rất đau buồn khi nhìn thấy con mỗi ngày sau khi đi học về không còn nhìn thấy mấy người bạn của mình gần hai năm trời bên nhau.Vừa nói xong gần hết câu, hắn cảm động, tự dưng nước mắt hắn bắt đầu rơi… rơi dài trên má. Hắn nghẹn lời và không nói nữa.

 

      Cũng may, là thằng Mẫn đã lớn, hiểu được hắn, khi nghe hắn kể và so sánh giữa hai cuộc đời gần như giống nhau và sau mấy ngày buồn bả ấy Mẫn trở lại bình thường, không một chút gì lưu luyến về cái bể cá Lia thia nữa và luôn tỏ vẻ yêu thương bố mình hơn. Khi chàng hiểu ra ông là người đã chịu nhiều bất hạnh trong cuộc đời. Và, kẻ đã làm điều ấy cũng giống như chính  mình đang nhốt mấy con cá Lia thia xinh đẹp gần hai năm trời trong bể. Chỉ có khác hơn một điều là Mẫn luôn thương yêu những con cá và cho ăn, thay nước rất đầy đủ nên con cá dù bị nhốt, nhưng vẫn mập mạp và không chết. Còn riêng bố mình cũng giống như con cá ấy và mọi điều dường như ngược lại. Thật đáng tiếc cho một kiếp người.

 

Thủy Điền

 

07-05-2017

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền