*TĐ 49 TR- Đời Tôi Luôn Có Thánh Nhân (Truyện Ngắn) Thủy Điền (GER)

 

Truyện Ngắn: Thủy Điền

 

 

Đời Tôi Luôn Có Thánh Nhân

 

    Giữa tiệc nhậu hắn đứng dậy, đỏ mặt, vỗ bàn "Các bác im đi " Sống mà không biết Trời cao, Phật độ, Chúa cứu sinh thì hãy ra Nghĩa địa mà sống. Đừng nói thêm nữa. Mọi người ngồi trừng mắt nhìn hắn rồi im lặng nhậu tiếp cho đến khi tàn tiệc.

 

     Sau chiến tranh, hắn trở về với đôi nạng gỗ. Tuy, một phần thân thể nầy đã hiến dâng cho quê hương tổ quốc, nhưng lòng hắn rất vui khi nhìn thấy đất đất nước đã thanh bình liền về một cõi. Cảnh chết chóc không còn nữa, cảnh mẹ xa con, cảnh vợ xa chồng, cảnh con cái thiếu bóng cha, tiếng khóc thê lương ngày nào không còn chảy dài trên mảnh đất Việt hình chữ S.

 

    Trong làng, từ lúc hắn đi biết bao người không trở lại, mà dẫu trở lại thì cũng chẳng vẹn nguyên. Hắn là người may mắn còn nhìn lại quê hương sau mười năm lên đường chiến đấu. Trong gian khổ hắn từng trải qua những thăng trầm của cuộc chiến. Có lúc hắn nghĩ đời mình sẽ bị vùi sâu nơi phương nào có lẽ. Liên tiếp và liên tiếp nỗi bi quan. Hắn thầm bảo, muốn chống chọi với cuộc sống nầy chỉ còn cách nhờ Trời cao, Phật, Chúa độ trì thì còn hy vọng. Ngoài ra không còn cách nào khác. Chính vì thế, đêm nào hắn cũng luôn nguyện cầu, lâm bâm luôn miệng như một kẻ điên cuồng.

 

     Một đêm bị càn quét, đồng đội, anh em đã hy sinh. Riêng hắn dù hai chân đẩm máu, nhưng cố lết vào chánh điện một ngôi chùa, nấp dưới chân Đức Phật chờ trời sáng được các Sư ông giúp đỡ băng bó và giấu kín cho đến khi lành bệnh rồi trở về đơn vị. Qua những ngày nguy hiểm ấy, hắn được cứu sống và càng tin tưởng hơn. Hắn tâm nguyện, sống không hướng về Trời , Phật là hắn đã chết mất rồi, chớ đừng nói chuyện được nhìn lại quê hương. Mấy lần hắn kể cho bao người nghe, hầu cứu rổi phần nào về mặt tinh thần và những lời ấy đều bị gạt ngang và còn lôi ra khiển trách khi thiên hạ đang thực thi "Chủ nghĩa Vô Thần " Lòng rất buồn, oán hận những lời chê trách ấy, nhưng giữa rừng người hắn là kẻ thế cô và đành câm lặng.

 

     Khi chiến tranh kết thúc, hắn được giải ngủ và trở về nhà với chức vụ cuối cùng là thương binh với đồng lương khiêm nhượng, hắn phải nhờ vả vào gia đình. Hàng ngày hắn thường hay đây đó để nhìn lại những hình ảnh xa xưa mà hắn một thời cùng bè bạn sớm hôm nơi đầu sông, vách núi.

 

     Nhân ngày cổ một người thân, hắn được mời sang đá chén. Đang nhậu ngon lành, tình anh em thắm thiết. Bổng dưng có mấy tay từ làng khác cũng được mời sang thốt lên những lời trái ngược đối với hắn. Đó là: Chủ nghĩa vô thần. Lúc đầu hắn bỏ yên. Kệ, ai nói gì nói, không phải chuyện của mình. Nhưng dần lâu càng đi sâu vào vấn đề, hắn không thể cầm lòng và đứng dậy quát cho mấy lão một trận tơi bời. Ngỡ mấy lão chống trả lại. Ai ngờ! Mấy lão trừng mắt và lặng thinh rồi tiếp tục nhậu tiếp cho đến khi tàn mâm cổ.

 

     Và, kể từ đó hắn không còn nghe người ta nói đến bốn chữ dị hợm ấy nữa.  Bằng chứng là đã bao năm nay người ta đã nhìn thấy rõ Trời, Phật, Chúa là những Thánh nhân luôn kề cận con người và những ý nghĩ của hắn dường như mọi người đều chấp nhận.

 

Thủy Điền

19-05-2017

 

      

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền