*VCL 12- Ôm Tôi Kỷ Niệm (Thơ) NT Võ Công Liêm (Canada)

 

Nhà Thơ Võ Công Liêm

 

 

ÔM TÔI KỶ NIỆM

                                                                                                   

1.

phương sài

phương sài ơi

một thời xa xưa ấy

giờ có còn hay không ?

ngày nắng hạ

mà ngỡ thu về đâu đó

đứng bên nầy dòng hương

nghe đời đi qua vội

đứng bên ni đập đá

sông chẻ ra làm hai

ta ngập ngừng theo mây về ngáp gió

cho sen vàng lộng ngọc với trăng treo

ôm tôi kỷ niệm

một lần mất dấu

em . nhoẻn nụ nhiệm mầu

trong mắt biếc xanh um

tôi . con chim cô độc một đời rong ruổi

đậu lên cành trên nhánh tuyết chơi vơi

một trời xa ngát muôn trùng nhớ

cho tới bây giờ ‘mộng dưới hoa’

khẽ động vào đêm nghe dội lại ưu phiền

trong mắt nhớ

lặng lẽ nhìn

mắt môi khô

bước vào cõi lặng

và . cho tới bi chừ thu vẫn là thu không

trời nhiệt đới nghiêng nghiêng sầu cổ độ

bóng hình em tràn dâng mắt môi thơm

mưa triền miên trong khung thành đại nội

một thuở yêu người dưới bóng lung linh

ôm tôi kỷ niệm . ngày đầu tháng chạp mưa lất phất bay

qua tháng giêng vật đổi sao dời mang màu tang chế đó

và . một sáng mai nào trong đáy mắt rưng rưng

sau cánh cửa khổng lồ đầy ấp mạn nhện giăng

giữa trời bảng lảng bóng hoàng hôn . tôi

hỏa thiêu tôi trên căn gác đìu hiu cho khói nhớ

con gió lạ tràn qua phố thổi tung bầy chim nhỏ

tiếng muỗng kêu trên tách cà phê nghe chậm từng hồi

như chuông báo tử . ôm tôi kỷ niệm . một lần cho đở nhớ

tóc em chảy dài theo ngày tháng và . sông lờ đờ trôi suốt cả năm

một chiều vô hạn

một chiều cô độc

lạ

 

2.

em . nhắn tin liên tục trên máy cầm tay

thì nắng úa đã tàn sau lần cửa khép

tôi hớp vội vã những lời ai oán đó

cho đến bi chừ mộng đã tan theo

ôm tôi kỷ niệm

làm tình vô tội

lốm đốm sương rơi

nơi ngõ đi vào

phố chảy dài trên đại lộ hoang vu

tháng tám húp mắt mù sương đợi

bốn mùa lưu vong không địa giới

biến mình trong hạt bụi vô ưu

ngủ quên trên võng mô nhân thế

quanh chiếc bàn trống vắng bóng hình ai

ngọn lá buồn rơi về miền cô tịch

tôi . đột qụy tư tưởng

trên con tàu mù tăm ra khơi

để về trong vĩnh cửu với đất nâu

một chiều giông tới

lạnh màu da xám

trong bàn tay ốm

em

ôm ấp con chihuahua

lời thì thầm nhắn gởi

ne me quittes pas

never far away !

 

3.

tôi . va chạm sự thật trần truồng

hơn bốn mươi năm tuyết trắng phủ đầu

dưới trời lặng lẽ bóng hình kim tự tháp

một thời lạc hậu yêu em vô tận số

ôm tôi kỷ niệm . đừng khóc mưa đêm nay ./.

 

VÕ CÔNG LIÊM (ca.ab.yyc. tháng tám 2020)

 

 

 

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền