*HHSG 13- Bà Năm (Tùy Bút) NV Hai Hùng SG (Texas- USA)

 

Nhà Văn Hai Hùng Sài Gòn

 

 

Bà Năm

 

 Ngày xưa, trong xóm tui không có gia đình nào nghèo như nhà Bà Năm, Hai ông bà tuổi khá cao, ông Năm thì mang trong người căn bệnh Lao phổi nên ho hen tối ngày, bà Năm có hơi khỏe hơn một chút, nên hàng ngày bà mang cái rổ tre ra chợ Gò Vấp, bà mua ít rau cải hoặc trái cây gì đó ở chợ đầu dưới, rồi bà lên chợ đầu trên chỗ gần Bưu điện hồi xưa để ngồi bán lại, tuy không có " lời lãi " bao nhiêu, nhưng cũng tạm đủ cho gia đình bà sống đắp đổi qua ngày, còn thằng Thành con bà nó tuy còn nhỏ tuổi nhưng, sức vóc cao ráo nên nó chạy xe ba gác đạp để kiếm tiền phụ giúp thêm cho gia đình.

                         ***

  Nói theo thuyết của nhà Phật, không biết bà Năm có "Nợ nần tiền kiếp" gì  với cái đám "xây lố cố" tụi tui hay không, mà tại sao trong xóm thiếu gì nhà tụi tui không chọc phá, mà chỉ quanh đi quẩn lại phá bà Năm tối ngày, tui nghĩ lại chắc cũng một phần bà Năm hay nói nhiều, phần nữa mỗi khi bà la rầy thằng Thành việc gì đó, tụi tui xúm lại xem rồi "Chế thêm dầu vào lửa" cho bà chửi tiếp, khiến cả đám khoái chí cười vui thích thú, cũng chưa chịu dừng lại chỗ đó, đôi lúc tụi tui phá bà những chuyện lặt vặt khác nữa, một vài lần đầu bà không để ý, nhưng sự việc cứ lập đi lập lại hoài khiến bà nghi ngờ, bà nghiệm đi nghiệm lại cuối cùng bà cũng biết đám "Quỷ nhỏ" phá làng phá xóm chứ còn "Ai trồng khoai đất này".

                          ***

 Bữa nọ khi bán xong rổ hàng hóa, bà Năm mua đem về một ít thức ăn, để lo cho thằng Thành buổi cơm trưa, vừa bước chân vô nhà bà nhìn lên bàn thờ ông Năm (Ông mất được vài tháng), bà thấy cây đèn dầu Hoa kỳ ai đốt lên và vặn tim đèn cháy cao nghiệu, khói đen từ ngọn lửa của tim đèn bay lên giống như : "Ống khói tàu" khiến bà phát hoảng la lên:

 - Chèn ơi, ai đốt đèn kiểu này cháy nhà có ngày chứ chẳng chơi đâu nha, phá gì phá dữ thần vậy.

 Nghe tiếng bà Năm la, cô Sáu Láng mở cánh cửa sổ phía lưng nhà của cô, nó đối diện với trước nhà bà Năm, cô Sáu hỏi:

 -Vụ gì đó chị Năm, nghe bà la tui hết hồn hết vía hà.

Bà Năm chỉ tay về hướng cây đèn dầu đang cháy cho cô Sáu thấy:

- Đó cô Sáu coi đi, hồi sớm khi ra khỏi nhà tui tắt hết đèn đuốc, vậy mà giờ tự nhiên đèn cháy dữ dội luôn.

Biết bà Năm cũng hay nhớ trước quên sau, cô Sáu nói:

-Chị Năm nhớ kỹ đi, coi chừng chị quên tắt đó chứ ai mà phá kỳ cục như vậy .

Bà Năm quả quyết:

- Tui chờ thằng Thành đi khỏi nhà rồi tui mới đi bán, tui nhớ tắt đèn hết ráo mà, kể cả cây đèn dầu "Hột vịt" thờ ổng tui cũng thổi tắt luôn, tui sợ ba con mèo, con chuột nó leo lên làm đỗ đèn thì cháy nhà như không hà.

Cô Sáu nghe vậy, bèn nêu thắc mắc :

- Vậy ai làm ta?

Bà Năm nói không cần suy nghĩ:

- Đám quỷ nhỏ xóm mình đó, chứ ai vô đây cô Sáu.

 Đang núp trong cái đường chẹt bên hông nhà bà Năm, khi nghe bà nghi ngờ như vậy, đám tụi tui ló đầu ra rồi làm bộ "Ngây thơ cụ", tui lên tiếng hỏi:

- Có chuyện gì vậy bà Năm.

Không nói không rằng, bà cầm chiếc guốc vong chọi về phía tụi tui, rồi bà nói:

- Mấy thằng bây phá chứ ai, bày đặt hỏi nữa hả, chơi gì chứ chơi vầy là nguy hiểm lắm đó, lỡ cháy nhà có phải khổ cả xóm không.

Nghe bà Năm rủa dữ quá, nhưng muốn cho bà hạ hỏa, tui làm bộ lái câu chuyện sang hướng khác, tui nói:

-Chèn ơi! Có khi nào bà mần cái gì đó khiến ông Năm giận hông , tui nghe nói người chết họ cũng linh thiêng lắm đó bà Năm, họ không vừa lòng chuyện gì họ hay làm những hiện tượng lạ, nhằm cho người nhà biết thái độ không vừa lòng đó .

Bà Năm đang chú ý thằng Cảnh, nhưng nghe tui "Đế" vô chuyện huyền bí này, bà xoay qua nói:

- Ý thằng Phương bây nói, vụ cây đèn hôm nay là do ông Năm tự làm cháy hả, thôi đừng bá láp nữa bây ơi, tao không tin ba cái chuyện đó đâu.

Như cố "Thanh minh" sự trong sạch vô can của đám mình, thằng Cảnh cháu cậu Tư tắc xi lên tiếng :

 - Bà Năm nghi oan cho tụi con quá, nãy giờ tụi con chơi đánh đáo phía sân nhà cô Ba Sao chứ có vô đây đâu, bà Năm hổng tin tụi con thề cho bà Năm coi.

 Để chắc ăn, thằng Cảnh thề cho bà Tin, Cảnh nhà ta nhanh chóng giơ tay lên khỏi đầu rồi thề:

-Tụi con có làm vậy cho Chó cắn đi, rồi đó bà Năm tin chưa?

Tuy đang bực bội, bà Năm cũng bật lên tiếng cười:

- Thôi tao sợ tụi bây quá rồi, lần nào cũng thề kiểu này hết trơn á, có ngày đó nha mấy đứa, tao thấy con "Bẹc grê"nhà cô Năm má con Phương kế bên kìa, nó biết bây thề cũng có ngày nó táp sứt (dái) hết, lúc đó đừng kêu trời nghe chưa.

 Chú Ba Thợ mộc, người hàng xóm kế bên nhà bà Năm đang cưa rọc mấy cây gỗ Dầu để làm đố cửa, nghe bà Năm rủa xả mấy đứa nhỏ như vậy, chú Ba nỗi máu tiếu lâm chú bèn ngưng tay rồi lên tiếng:

 - Chèn ơi, bà Năm nói vậy tụi nghiệp mấy đứa, chó nhà con Phương mà cắn như bà nói thì tụi nhỏ bị mất giống hết sao.

Bà Năm chưa hết giận, nghe chú Ba thợ mộc bênh vực tụi tui bà tức khí nói lớn:

-Cũng Dượng Ba nữa, dượng cứ bênh tụi nó hoài, nó phá riết sao tui chịu được.

 Thím Ba nghe bà Năm nói vậy, thím lấy tay vỗ nhẹ vô vai chú Ba rồi thím nói:

- Cái ông này, đừng có cà rỡn nữa, không khéo bà Năm nói ông "Bắt cầu" cho mấy đứa quậy bả cho coi.

Chú Ba làm bộ sửa sai, chú Ba nói :

- Tui biết rồi mình ơi, nói giỡn cho vui đó mà, thôi mấy đứa xin lỗi bà Năm đi.

 Nói xong chú nháy con mắt lia lịa, ngầm ra hiệu cho đám tụi tui tìm cách hạ hỏa bà Năm cho yên chuyện.

Thằng Lạc Lớn nhanh miệng, nó vội tới trước mặt bà Năm lễ phép khoanh tay và cúi đầu để xin lỗi:

- Dạ con xin đại diện mấy đứa tụi nó, xin lỗi bà Năm, từ rày trở đi tụi con  không dám phá phách bà Năm nữa.

 Công nhận  lời xin lỗi của thằng Lạc linh nghiệm vô cùng, bà Năm đang ở trạng thái giận dữ, khi thằng Lạc dứt lời, bà Năm cười tươi rói, bà vỗ vai thằng Lạc, bà nói:

- Cha chả , mấy đứa xin lỗi tao  lần thứ mấy rồi nhớ không?

Tui xía cái miệng vô :

- Thì áng chừng năm sáu lần gì đó bà Năm ơi!.

Bà Năm cười gằn giọng:

- Hổng dám năm sáu lần đâu, tụi bây quậy tao cũng chục lần rồi đó, gần đây nhứt là lấy quần áo của thằng Thành độn mền vô rồi thả trên giường, tao tưởng nó còn ngủ nướng quất cho mấy roi, dè đâu "Hình nhân thế mạng" , mấy bây phá phách " Trời gần đất lỡ " chứ chẳng chơi à nghe.

 Thằng Cảnh bước tới bên thờ ông Năm, nó  thò tay tắt cây đèn dầu rồi nói:

 Thôi tụi mình dìa đi, để bà Năm còn lo cơm nước cho thằng Thành nữa.

                        ***

 Chiều nọ khi cơm nước xong, cả đám tụi tui tụ tập trước hàng ba nhà chú Ba thợ mộc để tán dóc, sau một ngày làm việc vất vả chú ba ngồi lai rai xị rượu với dượng Sáu và chú Năm Hải trong xóm, còn mấy nhóc tỳ tụi tui thì ngồi coi thằng Mẫm và thằng Thành đấu cờ tướng, cờ thằng Mẫm mới dòm vô thấy đang thắng thế, nó đang "gáy" rân với thằng Thành, bổng thằng Cảnh xía vô chỉ nước đi cho thằng Thành, chỉ vài nước đi tiếp theo thì Mẫm bị Thành chiếu bí, tức tối vì bị thằng Cảnh phá đám, người ta hay nói câu "Bên ngoài thì sáng, bên trong thì quáng" ,vì đánh cờ Tướng thường thì kẻ ngồi bên ngoài lúc nào cũng nhìn bao quát hơn người đang chơi, nên họ giao kèo với nhau, cấm không cho người bên ngoài chỉ chỏ,  nên thằng Mẫm trả thù liền, nó đứng dậy rồi đến trước cửa nhà bà Năm nó réo lên:

- Bà Năm ơi, ra đây con nói bà nghe vụ này hay lắm nè.

Đang luu cui dọn dẹp dưới nhà, bà Năm đi lên nhà trên, rồi bà hỏi thằng Mẫm:

 -Vụ gì nữa đây ông con, mấy ông tính phá gì nữa đây.

Mẫn nhanh chóng nói:

-  Hổm rày bà khui lon hộp "Cốc tai" chưa.

 Nghe Mẫm nói vậy, bà Năm nói:

-Phải cái lon trái cây thập cẩm thím Ba cho tao hôm trước phải không? Chưa khui đâu, mà có gì hông sao tự nhiên hôm nay lại hỏi nó vậy.

- Bà Năm cứ đem ra khui liền đi, sẳn có mấy thằng nó ở đây nè. Bà mần liền đi bà Năm.

 Nể lời Mẫm vì chính tay nó cầm hộp "Cốc tai" này trao cho bà Năm cách đây mấy hôm, do thím Ba chị của Mẫm tặng cho bà Năm ăn lấy thảo, bà liền đi vô mang ra khui liền theo yêu cầu của thằng Mẫm.

 Khi khui cái lon đồ hộp này, nó cứ bị trật vuột hoài không trơn tru như những lần bà khui các lon đồ hộp khác, bà mắng vốn với thằng Mẫm:

Chèn đéc ơi, sao cái lon này khui khó thấy tía luôn, đâu bây khui giùm tao cái coi.

 Mẫm đón lấy cái lon đồ hộp và cái đồ khui, thay vì nó khui giùm cho bà Năm, đàng này nó đưa cho Thành con bà khui giúp,.

 Thằng Thành ngắm nghía lon đồ hộp , bổng gương mặt nó châu lại, rồi nó nói:

- Nghi cái lon này giả mạo quá, sao cái nắp trong kẹt nó cộm cộm không như mấy lon đồ hộp bình thường.

Nó lật cái đít hộp lên so sánh với cái nắp phía trên, rồi nó quyết định khui dưới đáy cái hộp Cốc tai kia, chừng cái nắp được mở bung ra, thay vì có nước đường và các loại trái cây thập cẩm bên trong, đàng này nó thấy mấy đồng bạc chì nằm dưới đáy lon chìm trong nước lả.

Thằng Thành la lên:

-Ủa sao vầy nè, chỉ có tiền mà không có Cốc tai.

Bà Năm biết ngay nguyên nhân như thằng Thành mới la lên, bà nói:

-Rồi à. Quỷ sứ nó phá nữa rồi chứ ai.

Bà Năm chụp vai áo thằng Mẫm liền một khi, rồi bà truy vấn nó:

-Thằng Mẫm chắc chắn biết vụ này, ai làm nói mau.

Thằng Mẫm khai liền:

-Bà Năm hỏi thằng Cảnh, Thằng Lạc, thằng Phương kìa.

Nghe Mẫm bung cái bí mật ra, tụi tui đành khai thật...

 Số là bữa nọ trưa Hè buồn quá, khi qua nhà bà Năm chơi với thằng Thành, tui với Thằng Lạc tình cờ thấy hộp Cốc tai sơn màu nhà binh bỏ trong tủ kiếng, tui khều thằng Lạc ra ngoài bàn tính với nó để "Chôm" cái lon đồ hộp kia ăn chơi.

 Khi Thành đi công chuyện khỏi nhà, hai thằng tui rủ thêm thằng Cảnh quơ liền lon đồ hộp này khui ra thưởng thức liền, sau khi ăn xong, "Lòng chợt từ bi bất ngờ" .Thằng Lạc nó kéo tui lại bàn tính để tìm cách đền bồi lại lon đồ hộp cho bà Năm, vốn là người giỏi giang, thằng Lạc biết sử dụng mỏ hàn điện, nó lấy giấy nhám chà sạch nắp lon và cái thành miệng lon đồ hộp , sau đó đỗ nước lạnh và thả tiền cắc vô coi như mua và trả tiền cho bà Năm.

 Thằng Lạc hàn khéo léo vô cùng , khi nắp lon kín lại nó dùng giấy nhám vuốt lại mối hàn cho đẹp, còn tui thì về nhà lấy miếng sơn màu nhà binh để sơn lại cái nắp hộp rồi trả về cho khổ chủ coi như không có chuyện gì xảy ra. 

Sở dĩ thằng Mẫm méc bà Năm vì nó ức chuyện thằng Cảnh chỉ nước cờ chiếu bí nói trên. Khi nghe xong câu chuyện này bà Năm chẳng những không giận mà bà còn vui nữa là đàng khác , vì đám quỷ này phá phách dữ tợn, nhưng cũng đền bù thỏa đáng thì bà Năm đổi giận làm vui là chuyện bình thường .

                     ***

 Rồi cũng một sáng nọ, bà vừa lôi ổ bánh mỳ và miếng chả lụa nhỏ trong "Gạc măng rê" ra, bà dự định làm một ổ bánh mỳ nhét chả lụa cho Thành ăn để có sức đạp xe.

 Khi đem bánh mỳ ra cái dĩa bàn, bà Năm mới phát hiện ra đám kiến bu đầy, bà chợt ngó bốn cái "Chén" kê chân gạc măng rê đã khô rang, bà nói :

- Sao kỳ cục vậy cà , sáng qua tui châm đầy nước hết mà mới có một bữa sao cạn sệt hết vậy cà.

 Cũng không thắc mắc gì, bà bỏ ổ bánh mỳ nọ rồi bà lội bộ xuống xóm dưới, nơi gần hảng ép dầu Đại nam (một phân xưởng ép dầu hột cao su để làm ra xà bông cục cu hảng Trương văn Bền ngày xưa )để mua ổ bánh mỳ khác.

 Sáng hôm sau bà lại lôi trong Gạc măng rê cái nồi cơm nguội đjnh hâm lại cho Thành ăn với cá lóc kho, khi nhìn nồi cơm nguội bà lại thấy kiến bu đầy,  cũng đưa mắt  dòm lại bốn cái chén kê Gạc Măng Rê cũng "Cạn nhách" bà không nói không rằng qua nhà thím Ba xin tạm tô cơm nguội cho thằng Thành.

 Các bạn biết sao không, phá riết không còn cái gì ghẹo bà Năm nữa, thằng Lạc nói mình rút hết nước mấy cái chén kê "Gạc măng rê" đi,  cho bà kiến nó vô ăn đồ ăn của bà Năm vậy cũng vui. 

Nghĩ và làm ngay, hai ngày liên tiếp thấy kiến cứ vô và chén nước kê chân thì cứ cạn, người ta nói "Ăn quen chồn đèn mắc bẫy",khi phá ngày thứ hai khiến bốn cái chén kê chân Gạc măng rê không còn chút nước, thấy bà Năm im re không có la lối như mọi lần, tụi tui nghĩ chắc bà chưa nghĩ đến đám quỷ nhỏ tụi tui phá phách.

 Hôm sau bà Năm không ra chợ bán nữa, bà xin thím Ba thợ mộc cho phép ra sau bếp nhà thím Ba để rình nhằm bắt tại trận thủ phạm quậy phá hai hôm trước, cứ tưởng bà Năm đi vắng như mọi lần, tụi tui lẻn vô nhà bà rồi bổn cũ soạn lại, thằng Lạc lấy cái ống chích bằng thủy tinh cũ cũ bác Tư ba nó bỏ ra, đem qua nhà bà Năm rút cạn sạch mấy chén nước kê chân Gạc Măng rê, công việc sắp hoàn thành, bổng từ đâu hai cái nắp nồi gang bay vèo vô trúng ngay tủ chén kêu rầm rầm, thời may không đứa nào bị trúng "Chưởng" , bằng không cũng thương tích trầm trọng chứ chẳng phải chuyện chơi, tui với thằng Lạc vừa dọt chạy ra cửa trước thoát thân, bà Năm xuất hiện cản đường cùng  cây đòn gánh trên tay và gương mặt hầm hầm thấy phát ớn.

 - Bắt tại trận rồi nha, hèn chi mấy ngày nay kiến bò vô riết, bây phá quá tao chịu hết nổi rồi, hôm nay phải khệnh cho mỗi đứa một cây đòn gánh mới được.

 Năn nỉ bà Năm thiếu điều muốn thụt lưỡi, bà mới chấp nhận không qua nhà méc với ba má tụi tui, nhưng phải bồi thường cho bà ổ bánh mỳ và nồi cơm nguội, chưa hết phải thêm tiền lời buổi chợ do bà mất sở hụi để rình rập bắt quả tang.

 Hai đứa tui về đập con heo đất gom tiền qua gửi lại cho bà Năm, nhưng điều bất ngờ khiến tui với thằng Lạc ngỡ ngàng vô cùng, bà Năm không nhận tiền đền bồi, bà khuyên :

- Nói vậy thôi tao không có lấy tiền mấy bây đâu, từ giờ trở đi quậy phá gì cũng nên nghĩ đến hậu quả,,bây thì vui rồi còn bà Năm không vui khi bị đám kiến bò vô đồ ăn.

 Nghe bà Năm nói vậy, hai đứa tui hổ thẹn lắm, tự hứa với lòng không phá phách nữa để bà Năm toàn tâm toàn ý kiếm tiền sinh sống.

  Mấy mươi năm qua rồi, Bà Năm thành người Thiên cổ nơi miên viễn, còn đám bạn ngày xưa cùng phá phách với tui giờ tứ tán, lâu lâu tui còn gặp lại thằng Mẫm, thằng Lạc Lớn, còn mấy đứa bạn khác thì bặc tin từ đó đến giờ ....Buồn ơi là buồn .

  Viết xong. 1.9.2020. 19h24pm

Ghi chú ảnh:

Tui áo trắng bìa phải

Thằng Lạc Lớn ngồi kế áo khoác xám

Thằng Mẫm kế Lạc Lớn áo màu xám

Thím ba ( Tóc bạc) ngồi cạnh thằng  mẫm.

 ( Ảnh chụp cách nay chừng một năm) 

 ( Giờ còn ba mống bạn bè thôi )

 

 

 Hai Hùng Sài Gòn

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền