*NL 13- Chùm Thơ Của NT Nguyên Lạc (USA)

 

Nguyên Lạc

 

MONG MANH
.

Tôi ôm khoảnh khắc cuộc đời
Tôi ôm ký ức một thời xa xưa!
Chạm tôi cơn bấc đầu mùa
Chạm tôi li biệt chuyến phà đầu đông!
.
Ngậm ngùi một nỗi mênh mông
Đắng theo gió lộng đục dòng phù sa!
Giữ riêng tôi
nỗi đợi chờ
Giữ riêng người
vị phôi pha môi nào!
.
Xuân về!
người chắc xôn xao?
Trong tôi
tiềm thức nỗi nao quê nhà
Một thời thương nhớ
mù sa!
Xin riêng giữ lại ...
Dù là mong manh!
.
Mong manh tình đó mong manh
Phù du đời đó cũng đành người ơi!
 

.


THÀNH PHỐ CỦA TÔI
.
1.
Có những bước chân một hôm phố lạ
Có người đến từ mãi tận vùng quê
Thấy những con đường đêm về hiu hắt
Mắt phố đèn vàng ghế đá lạnh tê
Nhớ cảnh nhớ quê đồng chiều lam khói
Cuộc sống ơ hờ lạc lõng lê thê!
.
2.
Chợt có một ngày phố không còn lạ
Thành phố bây giờ thành phố của tôi
Những con đường giờ quen từng viên sỏi
Lên xuống đợi chờ góc phố quen tên

Tình yêu đã làm mọi điều thay đổi
Ngày tháng rộn ràng phố xá tình thân
Ghế đá công viên môi ngoan bối rối
Quán vắng góc ngồi tình khúc yêu thương  
.
3.
Tang thương đã làm mọi điều thay đổi!
Thành phố bây giờ đâu phải của tôi
Con đường đổi tên nhà xưa đổi chủ
Người cũ về tìm hụt hẫng đơn côi!
.
Đếm bước cô liêu trên đường phố cũ
Con đường bây giờ lạ lẫm cái tên
Đâu quán nhạc xưa môi hôn quyến luyến?
Chỉ thấy hắt hiu cơ khổ điêu tàn!
.
4.
Lịch sử nước tôi giờ đã sang trang
Tôi con dã nhân lạc chốn la lùng
Quanh quẩn ngu ngơ đâu nơi xưa cũ
Tìm kiếm thân quen...Từ Thức về trần!
.
Lịch sử nước tôi nay đã sang trang
Quê hương của tôi thôi đã thay màu
Thành phố của tôi lạ lùng biến đổi
Bạn bè của tôi tan tác phương nao?
.
Cố nhân nơi nào? Có người năm cũ
Trở về kiếm tìm quá khứ thân quen
Quán xá ngày xưa đâu còn như cũ?
Bao năm trở về một nỗi tan hoang!
.
Đi xuống đi lên từng bước lang thang
Bạn bè thân quen mây trắng trên ngàn
Nhan sắc tôi yêu? Kiếm tìm thăm hỏi
Vĩnh biệt em rồi ... mất dấu trùng dương!

.

.CHIỀU TRÊN BIỂN
.

Em xa quá
trôi mỏi mòn mây trắng
lời tình tôi không với đến phương người!
Xa ngút mắt quê hương vời thăm thẳm!
Biển biếc chiều hụt hẫng tình tôi!
.
Níu mây trắng gởi vần thơ thương nhớ
Chở giùm tôi...  phương ấy tít mù xa
Chuyển về giùm nhung huyền tóc. đỏ cong môi
Áo trặ́ng lụa thướt tha
mắt liếc dao cau... thuở phượng hồng xưa đó!
.
Chiều bên biển ... ngút vời kia cố lý
Cánh buồm trôi... trôi...
có đến tận phương đoài?
Mùa chuyển lạnh. đông đã về em biết?
Chắc hồn tôi bông tuyết lại phủ đầy!
.
Em còn thắp tim mình riêng ánh lửa
Ấm vòng tay chờ ngọt nụ hôn môi?
Tôi vẫn nhớ thiết tha đời cô lữ
Mùi trầm hương ngây ngất phiến môi ai

Chiều trên biển rì rầm than bãi vắng
Sóng xuống lên như những tiếng thở dài
Buồn ai đó đỏ thẫm trời lặn trốn?
Sầu cho người hải âu tiếng bi ai?

Chiều biển biếc quê hương vời thăm thẳm
Cố lý tôi xa đó tận phương đoài
Cánh hồn này gió ơi nương giùm nhé
Đến cố nhân thuở ấy nỗi tình hoài!
.

Nguyên Lạc

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền