Tác Giả Lê Thanh Hùng
Không về quê, em đi làm từ thiện
Đêm trống vắng, ngõ phố sâu hun hút
Em phát cơm từ thiện ở đầu đường
Lòng thắc thỏm, quê nhà mùa lũ lụt
Trong những ngày dịch bệnh tai ương
Không về quê, chọn việc làm thiện nguyện
Thành phố ơi! Đời lao nhọc mưu sinh
Dù không phải chuyện đội trời dời biển
Sức nhỏ nhoi, em trả nợ ân tình
Ngõ nhỏ thân quen, phận người lam lũ
Trong khó khăn vẫn đùm bọc cưu mang
Người trăm xứ, đã về đây quần tụ
Bao số phận long đong, cảnh lỡ làng
Lặng lẽ người nhận cơm theo giãn cách
Thô ráp bàn tay, ngượng nghịu cám ơn
Trong hoàn cảnh, mỗi phận người, mỗi phách
Cuộc sống đời xô, trôi nỗi dập dờn
Chợt một tiếng ru con, giọng ngoài nớ
Tiếng quê nghe sao khắc khoải chưa tề
Em quay mặt, mà lòng như vun vỡ
Lóng ngóng trao quà, đau đáu tình quê…
Nhớ lớp bổ túc
Thằng bạn anh ca
Em ngon như một cục đường
Anh cũng thấy đúng là như vậy
Bao năm tháng, sao mà không thấy
Xa mơ hồ, dáng nét dễ thương
Thôi em đừng làm giám thị phòng thi
Để lỡ có anh chàng nào
Không học bài cắn bút
Mặc cho giông bão trong lòng
Mặc kệ cả trời Phan Thiết lụt
Chỉ sợ một điều, bím tóc ấy quay đi
Thôi em đừng rót mật lời ca
Đừng ngồi nghe
Mấy thằng trời ơi
Cụng ly nói dóc
Đừng đi ngang chiều, đừng đong đưa bím tóc
Cứ thả tóc thề, cho gió cuốn bay xa
Anh chiều nay, nhậu cùng bạn bè ở nơi xa xôi
Thấy cô bé nhà bên hông
Giống ai, ngồi nghiêng cửa sổ
Nắng quái nắng, đưa xiên trông thật ngộ
Mắt bổng quáng gà, mà rượu ngọt bờ môi
12/93
Hết bệnh rồi, nhưng em không ra viện
Tình nguyện chăm sóc người cùng cảnh ngộ gieo neo
Dù không học nghề y, chưa một ngày làm hộ lý
Chỉ có lòng thương người khó khăn trong dịch bệnh ngặt nghèo
Em hiểu bệnh, bởi vì em đã bệnh
Bình tĩnh, dịu dàng theo từng tiếng chuông reo…
Dòng sông cạn miệt mài trôi mãi
Chiếc cầu cong, đứng đợi đã bao năm
Trôi đâu mất hương mùa con gái
Chiều đợi hoàng hôn sắc tối đã buông
Biết có còn thương bờ nhớ bãi
Nhắn gởi gì không? ở phía đầu nguồn
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
Kommentar schreiben