Tác Giả Lê Thanh Hùng
Mình đã già thật rồi
Rồi chúng ta cũng sẽ già
Cả thể chất và trí tuệ đều lộ ra những khiếm khuyết
Với những ý kiến trái chiều, mờ dần kỹ năng phân biệt
Khi cánh cửa cơ hội, mỗi ngày mỗi xa
Chỉ còn lại sự hào phóng trong những lời khuyên
Không bao giờ sai, nhưng cũng không có nghĩa là đúng
Dẫu không có gì thô vụng
Mà sao lướng vướng, băn khoăn một chút muộn phiền
Con đường nào cũng có những bước đầu tiên
Đứng trước sự lựa chọn, mình đã chọn sự không lựa chọn
Thì đừng có than vãn gì, mà giang tay mở đón
Một sự thật hiển nhiên
Chúng ta già rồi, giữ mãi trong lòng những điều thất vọng làm chi
Còn lấy cái rêu phong để làm đồ trang sức
Dù đã biết thời gian cũng xói mòn các chuẩn mực
Năm tháng chất chồng lên tuổi tác, sao như còn vướng bận điều gì?
Mình đã già thật rồi, khi không còn những ước mơ
Cứ quanh quẩn trong đôi hồi sáng tối
Mà “Người hoàn thiện nhất là người hữu ích nhất cho xã hội”.(*)
Dù năm tháng trôi qua, dĩ vãng đã hoen mờ
Vẫn niềm tin nguyên vẹn thắm tươi
Thế hệ chuyển giao, mùa theo mùa tiếp nối
Mặc cho bão giông, mưa tuôn nắng dội
Những góc cạnh xa xăm, những vọng tưởng cuộc người…
_____
(*) Kinh Coran
Đâu có tình cờ
Tôi yêu em
Vô cùng
Thật vậy
Tại em không thấy
Mỗi chiều tan sở
Tôi chờ
Em cứ đi qua
Hững hờ
Không ngoái lại
Vết xe lăn
Nắng đậu
Tóc em cài
Cho tôi đứng thở dài
Năm hôm rồi đó
May nhờ trời
Xe em xẹp lốp
Chiều nay
9/91
Ánh nắng muộn màng chấp chới trên hoa
Cánh tím rung rung trong ngập ngời óng biếc
Như lấy lại khoảng ngày thua thiệt
Dưới bóng râm, nghiêng ngữa một quầng xanh
Nắng quái nắng, đời hoa như thầm tiếc
Nở âm thầm trong khoảng lặng mong manh
Sự hiểu biết và việc làm có thể sẽ khác nhau
Ai cũng biết rất là khó lòng trúng
Nhưng không vì thế mà người ta không mua vé số
Cứ loay hoay ngồi một mình gậm nhấm nỗi đau
Nhưng vì ghen tị, nên hay cười trên nỗi đau của người khác
Chuyện sấp ngữa trên đời, nhiều khi ta lại tự quàng vào
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
Kommentar schreiben