252- Nhìn Lại Một Chặng Đường
(Kỷ niệm 39 năm ngày tôi xa quốc)
Trời mùa thu, tháng mười se se lạnh
Mưa rơi nhiều làm ướt áo em, anh
Lẽn màng đêm theo thuyền lướt sông xanh
Đi vượt biển lìa quê, xa cố quốc
Bảy mươi tiếng vượt trùng dương chết ngất
Biển và trời ôm trọn mảnh thân côi
Thuyền vẫn trôi, nước cũng vẫn trôi
Chẳng ai biết, về phương trời vô định
Trong sợ hãi, người người đều câm nín
Nằm thở dài cho định mệnh đi qua
May trời thương, hoàng hôn phủ, chiều tà
Đang buồn ngủ bỗng gặp manh chiếu rách
Mười ba ngày tựa mình bên cá Sắt
Đầu đội trời, chân chạm mặt biển khơi
Dịch hoành hành hai đôi mắt đỏ ngời
Cơn khủng hoảng vây quanh đời tị nạn
Sin-ga-pore trại tiếp người đã cạn
Cao ủy đành tống cố tận Nam dương
Đảo, xanh rừng xa lạ kẻ tha hương
Bao muỗi đói tha hồ mà hút máu
Cắn răng chịu hai tháng dài nương náu
Sốt rét rừng đã xuyên thủng làn da
Để cuối cùng được đến Ja-kar-ta
Chờ phát lệnh lên đường sang xứ tuyết
16, tháng mười hai, tám mươi. Quả tuyệt
Frank-furt đầy hoa ngọc , chói rơi ... rơi
Mền che thân nửa kín lại nửa vời
Thân cúm núm nhơ con gà mắc nước
Ngày lại ngày theo chân người từng bước
Cũng quen dần, nhẹ nhõm nỗi nhớ quê
Thư đi qua, thư đi lại, hẹn thề
Ngày trở lại xin mẹ chờ, em đợi
Lời nói thật, trở thành câu hứa dối
Bao năm dài biền biệt chốn phương xa
Nơi quê hương mẹ càng lúc càng già
Em cũng thế lớn lên từng nhịp tuổi
Chốn đất khách vấn thân vào túi bụi
Vạn, bá nghề vất vả để mưu sinh
Mong sao cho cuộc sống được an bình
Đời hậu thế sáng ngời như trăng tỏ
Ba chín năm qua rồi, như mới đó
Hơn nửa đời mà có được gì chăng
Sầu, khổ đau, tóc đã nhuộm hoa răm
Vui sướng lắm là khi nhìn đàn cháu
Ba mươi chín năm xứ người nương náu
Một chặng đường phiêu bạt đã đi qua.
Thủy Điền
16-12-2019
Kommentar schreiben